Thứ Tư, 16 tháng 10, 2019

Câu chuyện về sự trầm cảm sau sinh của người mẹ khi sinh con lần đầu

Công việc thường ngày của tôi là: tôi con trai tại một nhà trẻ ở trung tâm thành phố Manhattan trên đường đến chỗ làm. Lúc 3 giờ chiều, tôi lại đón bé về nhà ở Brooklyn. Ngoại trừ, về phần tôi, nó không bao giờ thực sự như vậy.

Tôi sẽ xuất hiện đúng giờ, nhưng sau đó tôi sẽ nán lại. Tôi sẽ nói chuyện với những người đang chăm sóc Finn và thể hiện sự quan tâm đặc biệt của tôi đối với những đứa trẻ khác. Dỗ dành chúng khi chúng bò qua chân tôi.

Con trai tôi đã được vài tháng tuổi và có thể dễ dàng đợi chúng tôi về nhà cho ăn. Tuy nhiên, mỗi buổi chiều, tôi ngồi vào chiếc ghế bập bênh ở góc lớp, kéo Finn lên đùi tôi và cho nó bú. Thường tôi làm vậy ở để nán lại đây trong vòng khoảng  một giờ.

Lúc đầu, nhân viên chăm sóc có chút nghi ngờ thậm chí không thân thiện. Có lẽ họ nghĩ rằng tôi đang kiểm tra họ, đánh giá mọi hành động của họ khi chăm sóc những đứa trẻ 5 tháng tuổi của người khác.

Tôi gần như chắc chắn rằng họ không bao giờ biết sự thật rằng: tôi rất sô phải ở một mình với con trai của mình. Rằng tôi sợ nó sẽ rơi vào một số đau khổ không tên và tôi không thể cứu lấy nó.

Ngồi trong nhà giữ trẻ vào mỗi buổi chiều, giữa sự hỗn loạn của việc cho ăn, nôn ợ và mặc tã. Tôi cảm thấy yên bình hơn, an toàn hơn là trong sự yên tĩnh ở nhà của chúng tôi. Nơi mà chỉ có tôi và con trai trong vòng tay của tôi. Chỉ hai chúng tôi không một ai khác.

Ai có thể thông cảm với một người mẹ có sự thôi thúc muốn trốn chạy khỏi đứa con của mình chứ không phải ở bên cạnh chăm sóc?

Công bằng mà nói, tôi không có lời để nói với họ những gì đang thực sự xảy ra. Tôi biết về trầm cảm sau sinh, và chúng ta đã nói về nó đầy đủ. Nhưng lo lắng sau sinh? Tôi thậm chí không biết nó. Ai có thể thông cảm với một người mẹ không thể thở khi nghĩ đến việc ở một mình với con mình?

Một người mẹ có động lực muốn chạy trốn khỏi đứa con của mình. Khi cô ấy nghĩ rằng mình bị nghẹn, không phải đứa con. Bởi vì suy nghĩ không thể cứu con là quá sức? Tôi đã giảm bớt sự xấu hổ của mình và làm ấn tượng tốt nhất của tôi một người mẹ có khả năng và không có khả năng. Cuối cùng, tôi tưởng tượng, tất cả những lo lắng và sợ hãi này sẽ tan biến.

Lúc đầu, tôi có lý do để tin rằng toi đang trải nghiệm thương hiệu đặt biệt của những người làm mẹ. Tôi là một người lo lắng khi bắt đầu mang thai. Tôi nhận ra hormon sau khi mang thai đã làm tăng khuynh hướng lo lắng của tôi.

Finn là đứa bé được gọi là em bé cầu vồng, được sinh ra một năm sau khi tôi sảy thai trong lần đầu mang thai. Vài giờ sau khi nó được sinh ra, cô y tá đẩy chiếc nôi trong suốt vào phòng của tôi. Đặt nó dưới chân giường của tôi sau đó rời đi.

Sự im lặng đến nghẹt thở. Khi Tom ngủ trên ghế cạnh tôi, tôi đeo một miếng vá thô, đỏ vào khuỷu tay trượt lên trượt xuống để kiểm tra xem Finn có còn thở không.

Ở nhà, tôi băn khoăn về nơi đặt chiếc nôi của Finn. Lo lắng nếu đặt một nơi mà vật nặng có thể rơi xuống gây thương tích cho con. Tuy nhiên, những lo lắng của tôi có vẻ bình thường, giống như những cảnh trong đoạn trailer của một bộ phim độc lập về việc cha mẹ lần đầu yếu đuối. Nhưng mọi việc sau đó tồi tệ hơn.

Một đêm nọ, tôi tin rằng chiếc áo nịt có chiếc khóa hợp thời trang mà chúng tôi đang mặc cho Finn quá chật và làm cho nó nghẹt thở trong giấc ngủ. Tâm trí tôi miên mang trong suy nghĩ về hình ảnh em bí bị ngạc. Tôi đã làm một việc mà không cuốn sách nào đề cập đến bao giờ: tôi đánh thức bé đang ngủ và thay chiếc áo bé đang mặc. Điều này làm bé khóc hàng giờ, không thể nguôi ngoai. Tiếng khóc của bé làm rung động khắp cơ thể tôi suốt đêm. Và sau đó nó trở nên tồi tệ hơn.

Những lo lắng của tôi có vẻ bình thường, giống như trailer của một bộ phim về sự khó khăn khi lần đầu làm cha mẹ

Nơi những người khác nghe thấy âm thanh ngọt ngào, ngây ngô của điều dưỡng, tôi nghe thấy tiếng Finn bị bịt miệng. Tôi đã bận tâm với khái niệm bé bị sặc sữa. Trường hợp những người khác nhìn thấy những cử động của chiếc miệng dễ thương, vụng về của một đứa bé phát hiện ra lưỡi của mình. Tôi lại thấy nguyên nhân khiến báo động là bé có vấn đề về hô hấp, đột quỵ?

Vào một buổi chiều, khi đang đi bộ trong thời tiết lạnh lẽo, tôi chắc chắn Finn đang thở không đúng cách. Bé đang thờ ơ, và trong mắt tôi, không phản ứng. Nếu có bất cứ ai khác có mặt tại đó, họ sẽ nói rằng bé đang rất buồn ngủ. Cánh tay tôi tê cứng, ngực tôi thắt lại. Tôi có một cuộc hoảng loạn toàn diện. Tôi gọi cho chồng. Anh đã vội vã về rời khỏi cuộc họp và về nhà trong 20 phút.

Từ đó trở đi, tôi kinh hoàng khi nghĩ đến việc ở một mình với em bé. Trong những tháng trước khi đi làm, Tom chồng tôi dường như đưa không khí ra khỏi phòng mỗi sáng anh đi làm.

Thời gian dừng lại, căn hộ đóng lại trong tôi và mọi chuyển động của Finn thực hiện đều “đau đớn” . Điều gì xảy ra nếu có chuyện gì xảy ra với bé và tôi không thể cứu anh ta? Tôi đã tham gia lớp học CPR cho trẻ sơ sinh. Nó chỉ mở rộng danh sách những thứ đáng sợ của tôi.

Tôi lặng lẽ nghĩ ra một hệ thống mà tôi không bao giờ cô đơn với Finn. Có những ngày mẹ tôi đã thực hiện chuyến đi xe lửa kéo dài 2 giờ từ New Jersey đến với tôi khi Tom đi làm và về nhà khi Tom về.

Những ngày khác tôi sẽ lên lịch chơi hoặc tham dự nhóm của các bà mẹ mới. Các lớp tập thể dục cho bé và bất cứ điều gì khiến tôi ở gần người khác. Tôi yên lặng bên em gái, khi cô ấy ngồi im trong văn phòng làm việc ở nhà. Tôi thì lặng lẽ cho Finn bú trên chiếc ghế dài. Và sau đó mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Tôi đã mắc kẹt trong tất cả mọi thứ, tôi đã bị đẩy xuống bởi vì tôi quá mệt mỏi

Một đêm, tôi nằm thao thức, kiệt sức nhưng ù đi vì mất ngủ. Tom nằm nghiêng sang một bên tôi, đôi chân anh bồn chồn và hơi thở nặng nề. Finn nằm trong cái nôi của mình ở phía bên kia của tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy bị ép buộc, tức giận, mắc kẹt trong thực tế mới này.

Tôi bị thiếu ngủ, chìm đắm trong trách nhiệm mới to lớn của mình. Bị tê liệt vì sợ mất một đứa con khác và hoàn toàn bị xóa bỏ bởi vai trò mới là người mẹ. Tôi bị mắc kẹt trong tất cả mọi thứ tôi đã gục ngã bởi vì tôi quá mệt mỏi và quá sợ hãi để cảm thấy bất kỳ điều gì.

Tôi nhớ mình đã gào thét giữa màn đêm. Tôi nhớ cánh tay và chân tôi vung vẩy như một đứa trẻ mới biết đi. Tôi nhớ chồng tôi bị bắn lên giường, kinh hoàng, và mẹ tôi, người đang ở dưới nhà, chạy lên cầu thang đến phòng ngủ của chúng tôi. Và rồi tôi nhớ bà ấy nói với Tom vợ con thật sự cần giúp đỡ. Sau tất cả những lo lắng phi lý của tôi về Finn. Ngay khi mẹ tôi nói, tôi biết bà đã đúng. Tôi cảm thấy một sự giải thoát bất ngờ, không bị trói buộc bởi sự xấu hổ, được nhìn thấy và xác nhận trong tất cả sự không hoàn hảo của tôi. Không sao đâu

Bác sĩ nhi khoa của chúng tôi đã xác nhận rằng những trải nghiệm của tôi vượt quá sự cho phép và khuyến khích tôi điều trị. Tôi tham gia một nhóm hỗ trợ, và gặp những người phụ nữ khác phải vật lộn với rối loạn tâm trạng sau sinh. Một số người đã nói chuyện thẳng thắn về chứng trầm cảm của họ, tâm sự vô vọng sâu thẳm hoặc thiếu khao khát gắn kết với em bé.

Một số người nói về một nỗi lo lắng và sợ hãi dai dẳng suốt ngày. Một số người sợ để lại em bé của họ với những người chăm sóc khác, những người khác tỏ ra thận trọng về mọi di chuyển của trẻ hoặc lo lắng về tỷ lệ tử vong của vợ hoặc chồng. Tôi cảm thấy bớt cô đơn, nhận ra mình trong những câu chuyện của họ và cuối cùng tự do kể chuyện của mình.

Nhóm đã dẫn tôi đến một nhà trị liệu, người chỉ ra rằng điều hướng những thay đổi khủng khiếp của việc làm mẹ bắt đầu bằng việc chữa lành vết thương cơ bản của sẩy thai. Với sự hướng dẫn của bác sĩ tâm thần sinh sản được bác sĩ sản khoa khuyên hợp tác. Tôi bắt đầu dùng thuốc được coi là an toàn khi sử dụng khi cho con bú. Và cuối cùng tôi đã cho phép mình thành thật với một nhóm người. Bởi vì sự im lặng chỉ sinh ra sự xấu hổ.

Sau tất cả những lo lắng phi lý của tôi về Finn, đó là sự an lành của riêng tôi cần được chú ý.

Cha mẹ mới bị ám ảnh bởi các mốc phát triển của con. Nhưng tôi đã có những bước con riêng để làm mẹ trong nhiều tháng và, theo một số cách, nhiều năm. Học cách ở một mình với Finn trong 10 phút. Sau đó 20. Sau đó một giờ. Học cách tin vào bản thân mình như một người mẹ. Đó là sự tiến bộ và thất bại. Đó là rất nhiều lần khóc. Đó có thể là lúc đang ngồi với con ở góc Starbucks để tôi có thể cảm thấy bớt cô đơn trước sự chứng kiến ​​của người lạ. Nó đã được biết về những điều kỳ quặc của con tôi và học cách tin tưởng rằng nó ở đây, nó mạnh mẽ và khỏe mạnh và nó sẽ không biến mất như đứa con đầu lòng của chúng tôi.

Tôi ước tôi biết về sự lo lắng sau sinh trong lần mang thai đầu tiên của tôi. Một nghiên cứu trên 300 phụ nữ Canada được công bố trên Tạp chí Rối loạn cảm xúc năm 2016 cho thấy các rối loạn lo âu và lo lắng ảnh hưởng đến nhiều phụ nữ sau sinh hơn trầm cảm đã làm khoảng 15% so với khoảng 5%.

Khi tôi viết bài này, Finn mới 5 tuổi và tôi sắp sinh. Kinh nghiệm của tôi đã không ngăn tôi làm lại từ đầu, nó chỉ giúp tôi chuẩn bị tốt hơn. Khi sự hoảng loạn và ám ảnh trở lại sớm, trong tam cá nguyệt thứ hai, tôi đã không chạy khỏi nó. Tôi tiếp tục gặp bác sĩ trị liệu của mình và thêm vào liệu pháp hành vi nhận thức, điều này đã cho tôi những công cụ cụ thể để điều chỉnh kích thước của tôi khỏi những lo lắng ngoài tầm kiểm soát trước khi chúng biến mất. Tôi tự tin hơn vào khả năng làm mẹ của một đứa trẻ sơ sinh và tôi biết các dấu hiệu lo lắng sau sinh cần chú ý, vì vậy tôi có thể tìm đến thuốc, nhóm hỗ trợ hoặc doula sau sinh sớm hơn nếu tôi cần. Và tôi quan tâm hơn rằng những người phụ nữ khác đang phải chịu đựng sự xấu hổ khi điều họ cần là sự giúp đỡ.

Bây giờ, bất cứ khi nào tôi nói chuyện với một người mẹ mới, tôi tìm cách ném cho cô ấy một dòng. Sau khi hỏi làm thế nào cô ấy làm và trao đổi các ghi chú cần thiết trên rãnh trẻ sơ sinh, tôi trượt cụm từ, tôi đã xử lý một số lo lắng sau sinh khá khó khăn, giật gân và chờ xem cô ấy có kéo mạnh không.

TÁC GIẢ 

Bài viết Câu chuyện về sự trầm cảm sau sinh của người mẹ khi sinh con lần đầu đã xuất hiện đầu tiên vào ngày ANHVIENSHOP.



from WordPress https://ift.tt/2MkLFxF

0 coment rios:

Đăng nhận xét